T. ơi! Này lược, này trâm
Cho em yêu dấu trăm năm tình nồng
Chắt chiu nghĩa vợ. Tình chồng
Trăm cài mái tóc bềnh bồng ngày xưa
Lược tình chải mái tóc thưa
Theo em từng bước sớm trưa độc hành
Như là đang vẫn có anh
Tay lùa mái tóc trăm năm tình nồng
Gương xưa soi bóng cô phòng
Bây giờ anh lại thương hơn bao giờ
Khi xưa ai biết mà ngờ
Yêu em đâu biết bây giờ cách xa
Chăn đơn, gối chiếc, phòng hoa
Màu son môi thắm phôi pha tháng ngày
Thương em đôi mắt u hoài
Dõi trông tin nhạn – bóng mây cuối trời
Tình đau khôn nói nên lời
Năm năm giấc ngủ qua rồi em ơi
Tình yêu sẽ hé môi cười
Cùng em lên ngựa qua đồi yêu thương
Thảm vàng dẫn tới cung son
Hôm nay đã hé một phương trời hồng
Cùng nhau đốt lại hương nồng
Cõi trời mơ ước thỏa lòng ước mơ.
*
Cùng nhau nhắc chuyện ngày xưa
Giữa Sàigòn bỗng tình cờ gặp em
Lầu cao mỉm nụ cười duyên
Nhìn lên anh bỗng nghe thèm yêu đương
Anh – đời dạn gió phong sương
Em – hoa khuê các dậy hương xuân thì
“Người đâu gặp gỡ làm chi?”
Câu thơ ngày cũ bỗng nghe bồi hồi
Tình còn ngại thốt nên lời
Đã nghe tràn ngập một trời yêu đương
Mời em vào quán bên đường
Ly trà sửa ngọt yêu thương tràn đầy
Nhìn sâu đôi hạt mắt nai
Anh nghe rung động ngất ngây tâm hồn
Em nghiêng đôi má ửng hồng
Anh nghe cuống quít tấm lòng bình yên
Phố khuya đường vắng im lìm
Gió thu cuốn lá thu tìm rừng thu
Trời cao treo mảnh trăng lu
Tình em song sắt ngục tù đời anh
Bước đi sao bỗng quá nhanh
Đường về sao bỗng quá gần, hỡi em?
Chúc em giấc ngủ bình yên
Anh ngồi đốt thuốc giữa thềm sương khuya
Ngổn ngang nỗi nọ, đường kia
Chao ôi! Ta đã tình si mất rồi!
*
Tháng ngày thắm thoát đưa thoi
Tháng mười theo bạn ghé chơi nhà nàng
Bắc Mỹ Thuận – Cửu Long giang
Sóng Tiền Giang ngập nắng vàng xôn xao
Chuyến phà thuận gió trôi mau
Lên xe lôi bỗng nôn nao trong lòng
Xe qua phố chợ đường vòng
Ngôi nhà ngói đỏ tường hồng hiện ra
Trước sân rộ nở trăm hoa
Dáng em đài các kiêu sa vô cùng
Anh nghe rung động đáy lòng
Tay thừa thải đốt thuốc run tắt hoài
Chớp nhanh đôi hạt mắt nai
Nàng hồn nhiên nắm lấy tay anh nàng
Phút giây như bỗng ngỡ ngàng
Buông tay, nàng vội quay sang mỉm cười:
“Hôm nay, anh ghé nhà chơi…”
Lời chào anh ngỡ như lời thiết tha
Ngỡ như sông nước giao hòa
Ngỡ như bướm trắng vờn hoa vườn hồng
Ngỡ như lòng đã ngỏ lòng
Bước chân đi bỗng ngập ngừng ước mơ
Phải chăng bến đã gặp đò
Hoa khuê các, bướm giang hồ gặp nhau?
Khác lần gặp gỡ buổi đầu
Lần này nàng mặc áo màu khói sương
Nụ cười nàng thắm tươi hơn
Bớt phần bỡ ngỡ ngượng ngùng đầu tiên
Anh tay nối thuốc liên miên
Khói bay cao những lụy phiền cô đơn
Nửa đời một kiếp phong sương
Đã nghe nồng ấm tình thương gia đình
Mẹ nàng phúc hậu dịu hiền
Em nàng vui vẻ hồn nhiên vô cùng
Người anh họ hát nhạc buồn
Cho đêm mộng mị vuông tròn ước mơ.
Sáng hôm sau đáp chuyến đò
Sang chơi vườn Ngọc bên bờ Cổ Chiên
Cuối mùa đã hết sầu riêng
Vườn xanh, trái đỏ, tiếng chim hẹn hò
Nắm tay nhau bước xuống đò
Trái dâu vàng ửng ước mơ đầu đời
Lao xao lá gió gọi mời
Lời chào anh ngỡ như lời thiết tha
Trái chôm chôm đỏ mặn mà
Thương sao chiếc áo bà ba trắng ngần
Mùi khế ủng tỏa xung quanh
Tiếng con sóng vỗ như gần như xa
Dạt dào sóng nước đời ta
Vườn hoa đời đã nở hoa đầu mùa
Miếng xoài xanh đến là chua
Chấm thêm chút muối cho vừa nhớ thương
Buổi trưa giấc ngủ ở vườn
Nắng trên cao chiếu qua vòm lá xanh
Em không ngủ được – như anh
Đứng bên lạch nước vin cành mận cao
Thương sao trái mận hồng đào
Tự tay em hái như trao tình nồng
Nghe chăng em tiếng sóng lòng
Đang xôn xao đập dập dồn tim anh?
Trên đầu lơ lửng mây xanh
Dưới chân dòng nước trong lành trôi xuôi
Hình như chim đã có đôi
Hình như hạnh phúc cất lời ru êm
Nghìn năm sau dễ ai quên
Phút giây rung động đầu tiên trong đời.
*
Tháng ngày thắm thoát đưa thoi
Thư đi, tin lại một trời nhớ thương
Thoắt đà đến dịp bãi trường
Cùng nhau gặp lại vui mừng xiết bao
Đêm đêm trăng sáng lầu cao
Một hành lang vắng, đôi đầu trăng soi
Cho nhau một chút cuộc đời
Ta nghe như cả đất trời của riêng
Hương tình ngào ngạt triền miên
Đưa nhau khỏi chốn lụy phiền trần ai
Từ em sõa tóc quên cài
Cuộc đời bỗng đẹp như bài ca dao
Đưa cao tay vẫy, tay chào
Anh trang trọng đón em vào đời anh
*
Hoa vàng chen lẫn lá xanh
Cúc, nơi lầu vắng, mấy lần trổ hoa
Từ em biền biệt phương xa
Giữa đời ta bỗng như là mất nhau
Cổ Chiên sông nước chảy mau
Trời mây giáp biển một màu xanh xanh
Áo bà ba trắng tinh anh
Sóng hôn chéo áo cho mình xa nhau.
Vết thương ngày cũ lại đau
Từ em khuất chốn giang đầu xa khơi
Vườn xưa hoa sứ lại rơi
Từ xa em bỗng thương trời đang mưa
Tháng này, năm ngoái, trời mưa
Uống chung giọt nước chưa vừa khát khao
Bây giờ trời lại mưa mau
Phố khuya, quán cũ nhạc lao đao buồn
Mùa Hè xưa đã mù sương
Mùa Xuân này lại quay lưng cúi đầu
Quán xưa ai trỗi nhạc sầu
Phố khuya nghe bỗng nhuốm màu tang thương
Giọng ca xưa bỗng rất buồn
Trong đêm rét mướt hơi rung nghèo nàn
Quán khuya lệch ngọn đèn vàng
Giọng ca ngày trước, ngỡ ngàng tình sau
Hoa Sơn, tùng vẫn bạc đầu
Lệnh Hồ vẫn đọc kinh cầu ngày xưa
Nhạc Linh san vẫn thờ ơ
Khúc ca Phú Kiến ngây thơ giết người
Lệnh Hồ hỡi! Lệnh Hồ ơi!
Kinh cầu đọc mãi bao giờ mới thôi
Én xưa đã lạc bên trời
Một người cúi mặt đọc lời cầu kinh
Nhánh sầu đâm chết bông huỳnh
Con sông tàn bạo vô tình vẫn trôi
Biển xa tận cuối chân trời
Ôm choàng thương nhớ tơi bời lòng đau
Người đi khuất bóng giang đầu
Cuối sông còn lạnh hồn đau một người
Ôm cô đơn bước xuống đời
Rượu, sao giết được tình người cuối sông?
Em đi trong cõi bụi hồng
Bước kiêu sa giẫm nát lòng quạnh hiu
Bến xưa giờ đổ mưa chiều
Mưa bao nhiêu giọt bấy nhiêu là buồn
Cho nhau một cuộc tình buồn
Cầm bằng đổ vỡ thiên dường từ đây
Rượu, ba cốc, uống chưa say
Trông màu khói thuốc nghe cay mắt mờ
Gót sen sẻ động giấc hờ
Tình xưa giờ xót xa vừa đó em.
*
Vẫn như xưa, thật sao em
Đêm nay lại nhớ mưa đêm thuở nào
Vẫn chung một áo che đầu
Gót giày gỏ nhịp qua cầu gió bay
T. ơi! Anh tỉnh hay say
Khi nghe em lại ca bài ca xưa
T. ơi! Anh tỉnh hay chưa
Khi em nhắc lại thuở vừa quen nhau?
Cuộc tình trước vẫn như sau
T. ơi! Anh uống rượu bao nhiêu bầu?
Vẫn còn hong tóc bên lầu
Để anh làm tiếp thơ sầu ngày xưa
T. ơi! Anh cạn ly chưa
Rượu, bao nhiêu đó, có vừa đủ không?
Hình như mưa tạt ngoài song
T. ơi! Em đã hài lòng chưa T.?
Sông xưa vẫn nhớ nẻo về
Tình hôm nay vẹn câu thề năm xưa
Thực mà đâu phải là mơ
Cầm tay em vẫn còn ngờ chiêm bao
Vẫn như xưa, thuở ban đầu
Em ngồi hong tóc bên lầu chờ anh
Rồi tình yêu khỏa yên lành
Đôi tim quấn quít xây thành phố riêng
Ba sinh nặng một lời nguyền
Hương nồng đốt lại trời đên, đất cuồng
Rồi ta hạnh phúc vuông tròn
Chỗ khi xưa, vẫn tình nồng hôm nay
Yêu vô cùng những vườn cây
Trái chôm chôm đỏ oằn sai ngọt ngào
Hoa Công chúa vẫn đậm màu
Hương tình yêu tỏa ngạt ngào quanh ta
Áo hồng, ơn mẹ ơn cha
Ngón tay đeo nhẫn, ta mà ơn nhau
Khăn rây, ơn mộng ban đầu
Tim hồng, ý biếc ơn nhau nồng nàn
Đêm thâu, ơn ngọn đèn vàng
Anh đưa em bước lên thang cuộc đời
Biển hôn bãi cát bời bời
Đêm đem đã nở nụ cười hân hoan
Biển xanh. Cát trắng. Nắng vàng
Sóng reo. Hạnh phúc miên man tuyệt vời.
*
Em yêu! Đây nụ hoa đời
Cho em để nhớ một thời chia xa.
NGUYỄN THIẾU NHẪN
Vĩnh Long-Sàigòn- Biên Hòa
1969-1975